[Dịch] Thập Nhật Chung Yên

Chương 33 Cử động

Người Chuột kinh hồn chưa định, hoảng hốt nhìn Chu Tước, dường như đang xin ý kiến của hắn.

"Sao thế? Cần ta đỡ ngươi dậy sao?" Chu Tước cười hỏi.

"Không, không cần..." Người Chuột run rẩy đứng dậy.

Cô im lặng hồi lâu, mới nói với Tề Hạ: "Cảm ơn! Cảm ơn!"

Tề Hạ lắc đầu: "Cô không cần cảm ơn tôi, tôi chỉ là..."

"Phụt."

Lời chưa dứt, Tề Hạ đã nhìn thấy một bàn tay thò ra từ bụng Người Chuột.

Cơ thể cô khựng lại, tiếng nói cũng im bật.

Dòng máu nóng hổi nhớt nháp văng tung tóe lên người Tề Hạ.

Chu Tước từ phía sau ôm chặt Người Chuột, như ôm một người tình.

"Đứa bé này thật rất lễ phép." Chu Tước nhắm mắt, áp mặt vào má Người Chuột, như đang ngửi mùi hương trên người cô, "Biết nói 'cảm ơn' là một thói quen tốt, nhưng ngươi đã vi phạm quy tắc, dám toan tính bỏ trốn, hắn đã tha cho ngươi nhưng ta thì không."

Nói xong, Chu Tước liền giơ tay kia ra, lột mặt nạ của Người Chuột, ném xuống đất.

Tề Hạ và Người Chuột đối mặt nhau, lúc này mới nhìn rõ ràng.

"Người Chuột" này rõ ràng chỉ là một thiếu nữ mười mấy tuổi. Trên khuôn mặt cô còn vương nét non nớt chưa phai, đôi mắt đầy ắp nước mắt là sự sợ hãi và tuyệt vọng, miệng cũng ho ra máu.

"Đau...đau quá..." Người Chuột phun ra một ngụm máu lớn.

"Ngoan ngoan...sẽ không đau nữa..." Chu Tước dùng mũi chà vào tóc Người Chuột, "Ngươi sẽ chết ngay thôi, yên tâm...yên tâm...chết là hết..."

"Mày là kẻ biến thái gì vậy?!" Kiều Gia Kình có chút không thể nhìn nổi nữa, "Cô ta chỉ là một đứa trẻ thôi! Con mẹ nó...buông ra!"

Chu Tước cười khẩy, rút tay dính máu ra, đẩy Người Chuột về phía trước.

Tề Hạ theo bản năng ôm lấy cô gái này, vẻ mặt đầy kinh ngạc.

Đúng vậy, đây chính là "cược mạng".

Mình thắng, đối phương sẽ chết.

Dù bản thân không muốn cướp đi mạng sống của đối thủ thì họ cũng nhất định sẽ phải chết.

Cô bé gọi là Người Chuột này đã bị Tề Hạ ép buộc đến đường chết.

Tề Hạ tưởng mình chỉ cược mạng của bản thân, nhưng lại không ngờ rằng đối thủ cũng đặt ra mức cược tương tự.

Nhưng chẳng phải bọn họ là một trong những người tổ chức trò chơi sao?

Những chiếc mặt nạ động vật này chẳng lẽ cũng là một loại "người tham gia" sao?

"Tề Hạ, tại sao ngươi lại ở đây?" Chu Tước lắc lắc bàn tay dính đầy máu, lạnh lùng hỏi.

"Cái gì..." Tề Hạ sững sờ, ngẩng đầu nhìn hắn, "Ngươi biết tên ta?"

Khóe miệng Chu Tước cong lên một chút, sau đó hắn chỉ vào bốn người, lần lượt gọi tên: "Tề Hạ, Kiều Gia Kình, Lâm Cầm, Trương Lệ Quyên. Tại sao các người lại ở đây?"

Điềm Điềm cũng ngây người, "Trương Lệ Quyên" là tên thật của cô, nhưng từ sau mười bốn tuổi, cô đã không sử dụng nó nữa.

"Cái gì gọi là 'tại sao ở đây'?" Lâm Cầm hỏi, "Chúng tôi không ở đây thì phải ở đâu?"

Trên khuôn mặt Chu Tước luôn nở một nụ cười đầy ẩn ý, hắn chậm rãi lắc đầu nói: "Xem ra các người thực sự không biết tại sao mình lại ở đây, thật đáng thương."

"Có gì thì nói thẳng, lấp liếm che đậy làm gì." Tề Hạ ôm Người Chuột đang thoi thóp trong lòng, ánh mắt vô cùng lạnh lùng, "Ngươi tưởng rằng ra vẻ bí ẩn sẽ khiến ngươi trở nên thâm trầm hơn à?"

Nghe câu nói này, ánh mắt Chu Tước dần trở nên lạnh lùng, nụ cười trên môi cũng biến mất.

"Tề Hạ, quả nhiên ta không hợp với ngươi." Chu Tước khinh miệt nhìn hắn, "Ngươi sẽ mãi mãi không thể thoát ra được, hãy mục nát ở đây đi."

"Ồ?" Đã đến nước này, Tề Hạ cũng không còn gì phải sợ nữa, hắn hùng hổ hỏi, "Để ta mục nát ở đây? Bây giờ ngươi muốn giết ta sao?"

Chu Tước trong nháy mắt bay vút đến bên cạnh Tề Hạ, chiếc áo choàng lông vũ sau lưng cũng phấp phới.

Hắn vươn tay tóm lấy cổ áo Tề Hạ, hung tợn nói: "Nếu không phải quy tắc hạn chế, ta nhất định sẽ xé nát ngươi ở đây!"

"Nghĩa là... theo 'quy tắc', ngươi không thể giết ta." Tề Hạ đáp.

"Hừ hừ..." Chu Tước cuối cùng cũng nở nụ cười, "Ta không giết ngươi thì ngươi cũng sẽ chết ở đây."

Dưới ánh mắt cảnh giác của mọi người, Chu Tước từ từ bay lên giữa không trung, như một vị thần.

"Tại sao ngươi lại nghĩ rằng ta sẽ chết ở đây?" Tề Hạ ngẩng đầu hỏi.

“Vì ngươi là Tề Hạ, cho nên đã định trước sẽ phải chết ở đây.” Chu Tước hừ lạnh một tiếng, rồi biến mất không dấu vết giữa không trung.

Hắn không bay đi như những tiên nhân trong phim truyền hình, cũng không tỏa ra ánh sáng như khi thi triển phép thuật, mà chỉ đơn giản là biến mất một cách đột ngột giữa không trung.

Sự thay đổi đột ngột này khiến mọi người ddeeuefe bối rối. “Vì ta là Tề Hạ… nên ta sẽ chết ở đây?”

“Khụ…” Người Chuột nằm trong lòng Tề Hạ ho khan một tiếng.

Tề Hạ cúi đầu nhìn cô, khuôn mặt cô gái này rất sạch sẽ, không giống như người ở thế giới này.

Lòng hắn có chút phức tạp, nếu bản thân không chọn cược mạng, có lẽ cô gái này đã không phải chịu kết cục như vậy.

Nghĩ kỹ lại thì từ đầu cô cũng không hề có ý hại Tề Hạ.

Một “Đạo”, đổi lấy một “Đạo” khác.

Có lẽ đúng như lời cô nói, Tề Hạ sẽ không bao giờ có thể tìm được một trò chơi đơn giản và an toàn như vậy nữa.

Người Chuột đưa tay vào túi, từ từ lấy ra ba viên “Đạo”, nói một cách khó khăn: “Thật sự là đáng tiếc… tôi đã đợi ở đây rất lâu rồi, các người là những người tham gia đầu tiên, tôi còn tưởng có thể kiếm được “Đạo” chứ…”

Cô gái đưa cho Tề Hạ một viên "Đạo", sau đó đứt quãng nói: "Viên này là vé vào cửa của các người, ba viên còn lại là "Đạo" của riêng tôi, bây giờ tất cả đều thuộc về các người..."

Bốn người nhìn cô gái trước mặt, không biết nên nóis gì.

Về mặt lập trường, họ lẽ ra phải là kẻ thù của nhau. Nhưng sự bất lực và tuyệt vọng của cô gái này lại len lỏi vào trái tim mỗi người, khơi gợi một sự đồng cảm khó tả.

"Cô cũng là một loại người tham gia nào đó sao?" Tề Hạ lãnh đạm hỏi.

Người Chuột nghe vậy lại bật cười, máu tiếp tục chảy ra từ miệng cô: "Ai ở đây lại không phải là ‘người tham gia chứ... Nói thật... Tôi thà được như các người, chưa bao giờ đội lên mặt nạ "Chuột"... Dù là chúng ta đều không thể thoát khỏi nơi này..."

Đầu cô từ từ nghiêng sang một bên, cánh tay cũng rủ xuống đất.

Hai cô gái bên cạnh thở dài, ngay cả Kiều Gia Kình cũng lộ vẻ đau buồn.

Nhưng biểu cảm của Tề Hạ vẫn lạnh lùng như mọi khi.

Hắn nhẹ nhàng đặt cô gái xuống đất rồi từ từ đứng dậy. Không ai biết hắn đang nghĩ gì.

"Tề Hạ... Anh ổn chứ?" Lâm Cầm hỏi.

"Tôi?" Tề Hạ khẽ giật mình, "Tôi trông... giống như có chuyện gì sao?"

"Vì trên mặt anh không có biểu cảm gì cả... Điều này quá không bình thường."

"Tôi..."

Chưa dứt lời, Tề Hạ đột nhiên đau đầu dữ dội, hắn gào thét thảm thiết, ôm đầu ngồi thụp xuống đất.

"Này! Lừa đảo!" Kiều Gia Kình cảm thấy trạng thái của Tề Hạ có gì đó không ổn, sáng nay khi Hàn Nhất Mặc chết, Tề Hạ cũng xuất hiện tình trạng đau đầu.

Tề Hạ chỉ cảm thấy đầu như muốn nứt ra, có thứ gì đó đang cử động ở sâu thẳm trong não bộ hắn.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất